Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Đông về rồi , nơi thiên đường có lạnh không anh?


Sài Gòn chưa kịp bõ ngõ tiễn Thu thì Đông đã vội ghé thăm. Không khí se lạnh dường như đã choáng ngợp lòng người những cảm xúc chông chênh vụng về. Đông về, Sài Gòn khẽ trở mình theo những cơn gió nhẹ rồi im ắng lắng nghe khúc chuyển mùa. Sài Gòn lúc nào cũng lặng lẽ, như anh và em, như mối tình chưa nên duyên của chúng mình , phải không anh? Em vẫn thích ngắm Sài Gòn du dương những khúc tự tình không lời thế này , nhăm nhi tách cà phê đen đắng ngắt như hương vị cuộc đời, chìm mình vào những hồi ức xưa cũ kĩ , rồi lại muốn gió gửi lời đến anh “Đông về rồi, nơi thiên đường có lạnh không anh?Chắc là không đâu anh nhỉ, thiên đường nơi anh ở , luôn ấm áp như nụ cười trong veo của anh, như con nắng anh mang đến sưởi ấm tim em năm nào. Anh cũng đừng hỏi em có lạnh không, dù nắng hay mưa, dù là Xuân , Hạ , Thu , Đông có thay nhau đến rồi đi , thì trái tim em vẫn luôn có rét tìm về. Nhưng nếu em trả lời, Sài Gòn lạnh – em cũng lạnh, thì anh có mang em đi đến nơi thiên đường ấm áp đó không? Anh đã ra đi hai năm rồi, vậy mà không một lần trở về, còn em cứ chờ, cứ đợi, chờ cầu vồng bên kia sẽ đưa anh về. Ngày bác sĩ nói “cậu ấy đã ra đi thanh thản rồi , không còn đau đớn nữa” em tự nhủ lòng phải vui cho anh mới đúng, không còn điều gì có thể dày vò anh của em được nữa. Vậy mà,đôi môi lại cắn chặt đến xước máu, mùi máu nồng xộc lên rồi luồn vào hơi thở đến từng ngóc ngách cơ thể mới có thể giảm bớt được đau đớn. Đôi tay vô thức đặt lên ngực mới biết “hóa ra từng tế bào trong em đang tê liệt , con tim em đang chết dần theo nhịp đập con tim anh”. Mới đó thôi, vậy mà hai năm rồi. Đời người như giấc mộng ,đôi khi thời gian không cho ta cơ hội ngoảnh lại, chỉ có thể cố gắng đi tiếp.Anh à, em vẫn “ổn”, vẫn sống với Sài Gòn giữa ngày đông giá, em không phải là không đau , chỉ vì em đang thỏa hiệp với trái tim mình , chờ ngày anh đến đón. Chỉ là, đôi khi con tim không tự chủ được lại nhớ anh, rồi lại bán nỗi buồn và nước mắt cho bóng đêm. Anh đi rồi, em cố gắng không khóc ngần ấy năm, người đàn ông lau nước mắt cho em đã an yên trong giấc ngủ, thì em khóc cho ai dỗ dành ngược lại em đây ? Anh đi rồi, Sài Gòn vào Đông chẳng ai dắt tay em đi qua con ngõ vắng, chỉ tự thức tự đan tay mình vào nhau như tìm chút hơi ấm còn sót lại. Anh đi rồi, chẳng còn ai vỗ về nhẹ tấm lưng cho em đừng sợ mỗi đêm, chỉ có thể lắng nghe nhịp đêm ôm lấy trái tim vụng về Đôi khi, em tự lừa dối bản thân mình anh đang đi đâu đó rồi lại về , người ta nói “anh và em đã là người của hai thế giới khác nhau”, em nào có tin , chỉ cười rồi trả lời họ “mình và anh ấy chỉ cách xa đôi nửa cầu vồng” . Em vẫn còn nhớ ngày anh tỏ tình, đã hứa sẽ đi cùng em hết trọn quãng đời, cho nên em tin anh, tin anh sẽ chẳng bao giờ phản bội lời hẹn ước, tin vào câu nói “có duyên ắt có phận” Anh đi rồi , đi tìm an bình trong giấc ngủ Em tự vỗ về mình trong những niềm đau Có những giọt nước mắt rơi bên lề nỗi nhớ Tìm bóng anh trong những đêm Đông về.

2 nhận xét:

  1. HN sang thăm cũng rất vui đc hội ngô lại LH ....mà ko biết có phải là anh HL ko ? hihi...
    Chúc LH sáng mùa đông ấm áp thật vui !

    Trả lờiXóa

.



▀▄▀▄▀▄▀▄▀▄▀▄TRUYỆN CƯỜI▀▄▀▄▀▄▀▄▀▄▀